Thiếu nữ mút buồi ông bố dượng cơ bắp 1 cách điên dại.

Isabella, cô gái 22 tuổi đến từ Cartago, Costa Rica, luôn là một tâm hồn nổi loạn. Từ khi mẹ cô tái hôn với ông Enrique – một người đàn ông góa vợ trầm lặng – gia đình nhỏ trở nên yên ắng đến mức lạnh lẽo. Isabella không bao giờ chấp nhận sự có mặt của Enrique. Với cô, ông ta chỉ là kẻ xâm lấn cuộc sống vốn đã mong manh sau cái chết của cha ruột.

Một mùa mưa ẩm ướt, khi mẹ cô phải ra ngoài công tác dài ngày, căn nhà chỉ còn lại Isabella và Enrique. Những ngày đầu trôi qua trong im lặng, nhưng rồi những va chạm nhỏ bắt đầu xảy ra: một bữa cơm được nấu chung, một câu chuyện không đầu không đuôi về cây mận ngoài vườn, rồi những ký ức Enrique kể về thời trai trẻ ở San José.

Isabella nhận ra Enrique không hoàn toàn vô cảm như cô từng nghĩ. Cô bắt đầu thấy mình cố tình khiến ông chú ý – không phải vì yêu, mà vì cô đang tìm cách hiểu chính mình. Đó không phải là một cuộc quyến rũ, mà là một cơn giằng xé của tuổi trẻ: cô đơn, mất phương hướng và khao khát được công nhận.

Enrique, dù cảm nhận được sự gần gũi bất thường ấy, đã lặng lẽ rút lui. Một đêm mưa nặng hạt, ông để lại một lá thư ngắn rồi rời khỏi nhà, để lại Isabella trong căn bếp tắt đèn, nhìn ánh chớp xuyên qua tấm kính mờ.

Cô hiểu rằng, điều mình thực sự cần, không phải là sự chú ý, mà là sự tha thứ – cho bản thân, và cho cả những vết thương chưa bao giờ lành hẳn.