Phang cô bạn lớp trưởng tính cách cực mẫu mực.
Trong mắt giáo viên và bạn bè, Trần Hạo là một “ca khó”. Mái tóc nhuộm vàng hoe chải ngược, chiếc áo đồng phục lúc nào cũng buông cúc cổ rộng thùng thình, cùng nụ cười ngả ngớn bất cần, cậu là nỗi ám ảnh của mọi giáo viên chủ nhiệm ở trường Trung học Phổ thông số 1 thành phố. Hạo thích trốn tiết, thích ngủ gật trong giờ, và điểm số của cậu luôn lẹt đẹt ở mức báo động. Thế nhưng, không ai có thể phủ nhận, Trần Hạo đẹp trai một cách khó cưỡng. Nét lãng tử bất cần cùng đôi mắt sâu thẳm ấy khiến không ít nữ sinh trong trường phải “đổ rạp”. Cậu là trung tâm của mọi sự chú ý, dù theo một cách chẳng mấy tích cực.
Trái ngược hoàn toàn với Trần Hạo là Lý Minh Nguyệt, cô lớp trưởng của lớp 12A3. Minh Nguyệt sở hữu vẻ đẹp dịu dàng, thanh khiết với mái tóc đen nhánh, đôi mắt trong veo và nụ cười ngọt ngào. Cô là hình mẫu học sinh lý tưởng: học giỏi, gương mẫu, luôn được thầy cô và bạn bè tin yêu. Hai con người, hai thế giới ấy tưởng chừng không bao giờ có thể giao nhau, cho đến một ngày định mệnh.
Chuyện là, Hạo bị cô giáo phạt chép phạt 100 lần quy tắc trường vì tội đi muộn. Với bản tính lười biếng, cậu chẳng hề có ý định hoàn thành hình phạt đó. Đúng lúc ấy, Minh Nguyệt, với vai trò lớp trưởng, được giao nhiệm vụ giám sát Hạo. Ban đầu, Minh Nguyệt chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ của mình. Cô cặm cụi ghi chép từng lỗi của Hạo, từng lời nhắc nhở nhẹ nhàng. Hạo thì vẫn chứng nào tật nấy, vừa chép vừa than vãn, đôi khi còn trêu chọc cô lớp trưởng nghiêm túc.
Thế nhưng, qua những buổi chép phạt bất đắc dĩ đó, một điều kỳ diệu đã xảy ra. Minh Nguyệt bắt đầu nhìn thấy đằng sau vẻ ngỗ nghịch của Hạo là một tâm hồn có phần lạc lối, một trái tim cũng biết rung cảm. Còn Hạo, cậu dần bị thu hút bởi sự kiên nhẫn, dịu dàng và vẻ đẹp thuần khiết của Minh Nguyệt. Cậu bắt đầu cố tình đi muộn để được ở lại chép phạt cùng cô, cố tình trêu chọc để được nhìn thấy cô cười.
Một buổi chiều mưa tầm tã, Hạo tan học, bất ngờ thấy Minh Nguyệt đứng trú mưa dưới mái hiên, quên mang ô. Không ngần ngại, Hạo chạy đến, đưa chiếc ô của mình cho cô. “Cậu cầm đi, tớ chạy về cũng được,” cậu nói, nụ cười hiếm hoi trở nên dịu dàng đến lạ. Minh Nguyệt nhìn cậu, trái tim cô đập loạn nhịp. Từ khoảnh khắc đó, mối tình đầu ngọt ngào như những viên kẹo sữa đã chớm nở giữa cậu nam sinh ngỗ nghịch và cô lớp trưởng xinh đẹp, khiến cả trường ngỡ ngàng.